Bạn không yêu họ, bạn yêu phiên bản mình tưởng tượng khi ở bên họ

Bạn không yêu họ, bạn yêu phiên bản mình tưởng tượng khi ở bên họ


Có những mối tình, nếu gỡ bỏ tất cả những tưởng tượng, những “câu chuyện” ta tự kể trong đầu, có lẽ… chẳng còn lại bao nhiêu để mà yêu.

Bài viết này tôi xin gửi tới những cô gái đang si mê một ai đó, khiến cảm xúc của bạn lên xuống như tàu lượn một cách độc hại, nhưng lại chẳng thể dừng yêu. Có lẽ, bạn không thật sự yêu họ. Bạn chỉ yêu phiên bản của chính mình trong trí tưởng tượng khi ở bên họ.

Trong cuộc thi vẽ trực tiếp mà tôi từng xem, có một cô gái mặc chiếc váy xinh, đeo tai nghe, vừa vẽ vừa phết màu lên vải áo và đôi tay. Từ xa, cảnh ấy thật nghệ thuật: dáng đứng nghiêng nghiêng nhún nhảy theo nhạc, bàn tay lấm lem màu như bước ra từ một bộ phim. Nhưng càng nhìn, tôi càng nhận ra… cô ấy không thật sự đắm mình vào việc sáng tạo, mà đang mải “diễn” cho chính mình xem - diễn vai một nghệ sĩ.

Cô ấy không yêu việc vẽ, cô ấy yêu cái ý niệm về việc mình là một người vẽ: yêu hình ảnh mình sẽ trông như thế nào, yêu cảm giác “mình thuộc về” thế giới nghệ thuật.

Bạn thấy không, tình yêu đôi khi cũng vậy.

Có lúc, ta không yêu con người thật của ai đó - với đủ thiếu sót và góc cạnh. Ta yêu cái ý niệm về họ.

Hoặc sâu hơn, ta yêu chính mình trong phiên bản mà ta tưởng tượng khi ở bên họ: mình sẽ hạnh phúc thế nào, sẽ trọn vẹn ra sao, sẽ trở thành con người mà mình luôn khao khát.

Tâm lý học có một thuật ngữ rất thơ để gọi trạng thái này. Đó là limerence - khi ta say mê một người, nhưng phần lớn cảm xúc được nuôi dưỡng bởi sự lý tưởng hoá và những câu chuyện ta tự vẽ ra, hơn là từ sự thấu hiểu thực tế. Thực ra, ta đang “chiếu” những khát khao và thiếu hụt của bản thân lên họ, biến họ thành tấm gương phản chiếu giấc mơ của mình.

Nhưng khi yêu như thế, ta ký gửi ước mơ của mình vào tay một người khác. Và một khi họ rời đi, ta mất luôn cả phiên bản lý tưởng của bản thân mà ta từng bám víu. Vậy nên, ta không thể chịu đựng nổi việc đánh mất họ, dù có thể ta chẳng yêu họ đến vậy, cũng không thực sự hạnh phúc như ta đã tưởng.

Sigmund Freud từng nói:

“Chúng ta không bao giờ mong manh hơn khi yêu, nhưng cũng không bao giờ bất hạnh đến vậy khi đánh mất ảo tưởng của mình.”

Vậy nên, nếu bạn đang phụ thuộc cảm xúc trong tình yêu, ngỡ rằng không thể thiếu họ… hãy thử dừng lại lại và tự hỏi rằng:

- Mình có thực sự hạnh phúc trong mối quan hệ này?

- Điều mình đang sợ mất là gì? Người ấy, hay là một nhu cầu, viễn cảnh?

Khi bạn đã nhận thức được rõ hơn vấn đề, và sẵn sàng đối mặt với thực tại, đó là lúc bạn bước tiếp, vững vàng hơn, yêu mình hơn, và hạnh phúc hơn.

Trước khi tìm hạnh phúc bên ai đó, hãy bắt đầu từ chính mình:

1. Viết ra những điều bạn thật sự mong muốn trở thành, những cảm xúc bạn muốn có (VD: bình yên, được tự do tự tại, là cô gái rạng rỡ tự tin…).

2. Bên cạnh mỗi điều, viết cách bạn có thể tự cho mình điều đó (VD: bình yên bằng việc thiền 10 phút mỗi sáng).

3. Chọn 1 điều và nuôi dưỡng nó mỗi ngày trong ít nhất 7 ngày tới, không cần kí gửi vào bất kỳ ai.

Đó là cách bạn bắt đầu trở thành ánh nắng đầy tự hào trong cuộc đời của chính mình.

Để khi ai đó bước vào, họ chỉ làm thế giới ấy thêm rực rỡ, chứ không là nguồn sống duy nhất của bạn.

Previous
Previous

Yêu và được yêu - như cách ta mong

Next
Next

NÃO BỘ KHÔNG SINH RA ĐỂ CHÚNG TA HẠNH PHÚC