Dưới bóng của tự ti, tôi vẫn nở hoa

Tôi biết, tôi sẽ sống dưới cái bóng của sự tự ti cả đời. Và tôi học cách làm lành với nó.


Hôm qua, tôi có cuộc trò chuyện sâu cùng hai em trợ lý. Nhân chia sẻ đến phần tối (shadow), một bé khá bất ngờ khi biết trong tôi có sự tự ti.

Em ấy thỏ thẻ hỏi: "Chắc phần ấy một chút chút thôi chị nhỉ?"

Tôi đáp: "Không, rất nhiều."

Mọi người có thể nghĩ rằng tôi là một người tự tin. Nhưng sự thật là tôi đã lớn lên như một đứa trẻ thiếu sự ghi nhận, luôn hoài nghi về giá trị của bản thân. Những đứa trẻ mang trong mình sự tự ti thường khát khao thể hiện, nỗ lực làm hài lòng người khác, hoặc cố thay đổi chính mình để được chấp nhận. Tôi đã đi qua những chặng đường đấy để học cách, dù tự ti, vẫn cứ yêu lấy bản thân và can trường làm điều mình yêu, nhân danh chính mình.

Chỉ những người sống với sự tự ti mới biết sự phiền hà mà nó mang lại. Dễ hoài nghi chính mình. Tiếng nói tự phán xét gõ cửa mỗi ngày. Mỗi bước đi cần rất nhiều lòng dũng cảm. Nếu không cẩn thận, nó sẽ bẫy ta vào vòng xoáy an phận và lùi vào chiếc vỏ ốc an toàn mãi không thể chạy về ánh mặt trời.

Là một người đam mê nghiên cứu tâm lý, một nhà khai vấn, không ít lần tôi đã làm việc cùng nỗi tự ti trong mình. Để cho đến ngày hôm nay, tôi chấp nhận góc tối (shadow) mang tên tự ti này. Tôi hiểu, nó có thể sẽ đi theo tôi cả đời. Và tôi học cách làm lành với nó.

Là thay vì đấu tranh, cố gắng bài trừ, tôi biết nó ở đây, là một phần trong tôi, như cái da cái tóc được cha mẹ ban cho - nhưng không phải là tất cả về tôi. Trong tôi còn sự can trường, đam mê, lòng yêu thương và nội lực vững chãi...

Là mỗi khi tự ti ghé thăm, đòi hỏi sự chú ý, tôi sẽ nhẹ nhàng gọi những phần khác của mình lên. Như lật mở đam mê viết lách, viết xuống một điều ý nghĩa để chứng minh rằng mình không vô dụng. Như ngồi lại trong tĩnh lặng, quan sát những tiếng nói tự trách cứ và học cách buông chúng xuống.

Là hiểu rằng: Ừ, mình tự ti đó. Nhưng mình vẫn tiến về phía trước. Đó là điều thật đáng tự hào.

Chẳng ai muôn phần toàn vẹn, và kể cả khi trong bạn có góc tối, thì cũng càng chứng tỏ rằng ánh sáng trong bạn đáng quý vô vàn.

Dưới bóng của tự ti, tôi vẫn nở hoa — bởi ánh sáng không đến từ việc xua đi bóng tối, mà từ cách ta chọn bước tiếp trong khi mang nó theo, một cách dịu dàng và can đảm.

Previous
Previous

sức mạnh của sự dịu dàng

Next
Next

Yêu và được yêu - như cách ta mong