ta cần được là chính mình, trước khi là người vợ, người yêu của một ai khác
Có lần tôi một mình ghé tiệm cafe nhỏ nọ. Cậu nhân viên ra bắt chuyện cùng, hỏi sao đi một mình cho buồn vậy.
Tôi cười đáp: “Mình thích vậy.”
“Thích một mình á?”
“Ừ!”
Thời chưa về chung nhà, tôi cùng chồng yêu xa 4 năm. Mọi người hỏi sao yêu xa tài vậy, không buồn hả? Tôi lắc đầu. Trước khi quen anh, tôi đã vui với đời sống của mình. Yêu anh, đời tôi vui hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là nó sẽ tịch mịch khi vắng anh.
Tôi thích sự đồng hành của anh, thích những buổi tối dắt tay nhau đi ăn, những cái ôm im lặng, những khoảnh khắc vô tri cười như trẻ thơ. Rõ ràng, anh là một mảnh ghép tuyệt đẹp của tôi.
Nhưng tôi cũng thích sự đồng hành của chính mình. Tôi thích ngồi hàng giờ đọc sách và viết lách, thích đi tiệm cafe một mình, thích lượn lờ hàng quán, mua chút đồ hoặc chẳng mua gì. Khi về nhà, tôi sẽ hỏi chồng có nhớ tôi không. Cả hai ôm lấy nhau và trò chuyện về một ngày của nhau.
Nhiều người phụ nữ khi yêu sẽ gắn mình vào người kia, như một thói quen sở hữu. Điều đó đôi lúc khiến cả hai mệt mỏi, vì ai cũng có nhu cầu và sở thích riêng. Thêm vào đó, việc cho bản thân những khoảng không riêng là cách ta được làm mới, được gặp gỡ những con người và sự việc khác với trải nghiệm chung; để ta luôn có khoảng trống bỏ ngỏ cho người ấy được khám phá thêm.
Mối quan hệ cần những khoảng thở, nơi ta được chăm sóc nội tâm, tự đáp ứng nhu cầu cá nhân, vun đắp cho sự phát triển của mình; để lại đồng hành cùng nhau trong phiên bản tươi mát và tỉnh thức hơn.
Bởi, ta cần được là chính mình, trước khi là người vợ, người yêu của một ai khác.