Tôi vẫn hay nhìn về miền quá vãng


Tôi nhớ làn da đôi mươi từng căng bóng bất kể thức khuya,

Hay ánh lấp lánh trong đôi mắt chưa nhiều ưu tư

Đôi khi chỉ là một bộ đồ đã cũ…

Loài người vẫn thế, thường hay hoài niệm, phủ một lớp màu hồng lên những điều đã qua.

Gần đây, tôi khá stress vì da mặt mình mọc lên nhiều chú mụn cứng đầu. Trước đây, tôi đã rất tự hào với làn da nhẵn nhụi - một thành quả của kiến thức về da, và công trình chăm chỉ dưỡng da mỗi ngày. Rồi tuổi ba mươi đến, tôi ngơ ngác nhận ra mình chưa kịp hiểu gì về làn da ở giai đoạn mới này. Thử nhiều cách mà cũng chẳng hiệu quả, tôi lo lắng mình sẽ không bao giờ tìm lại làn da của tuổi đôi mươi.

Hôm nay, khi ngồi viết nhật ký, tôi chợt nhận ra rằng mình sợ phải lớn. Cũng như những cách thức chăm sóc da trước đó không còn phù hợp với bây giờ, cách tôi sống và làm việc của tuổi đôi mươi cần khác của tuổi ba mươi. Nhiều trách nhiệm hơn, nhiều cẩn trọng hơn, nhiều tập trung hơn, và nhiều thực tế hơn….

Tôi thấy ba mươi là một ngưỡng tuổi kì lạ. Vẫn trẻ để có thể vững chãi thấu hiểu hết mọi điều, nhưng cũng đã đủ lớn để không còn ngây thơ phung phí thời gian. Ta có thể vì chưa kịp thích nghi mà hoài niệm ta “cũ” một chút, nhưng chẳng thể nào đóng băng mình vĩnh viễn.

Và rồi, chúng ta sẽ cần học cách ôm ấp lấy những thay đổi mà tuổi tác và thời gian mang lại. Rồi ta sẽ tìm ra lộ trình chăm sóc làn da chớm lão hoá, biết yêu thương cơ thể đã dễ đau mỏi, học cách vận hành thế giới với tâm trí của một người trưởng thành, vui trong sự điềm tĩnh, và gặt hái thành công của những ước mơ thực tế hơn, cũng lớn lao hơn.

Mỗi độ tuổi đều có ưu phiền, mỗi độ tuổi đều có niềm vui.

Cho phép mình được lớn lên, bước tiếp về phía trước.

Next
Next

đừng là chiếc thùng rác