tĩnh lặng và bình thản
Sẽ có những lúc, ta vô thức bị cuốn theo những xoay vần của thế giới, đánh mất đi con người chân thật của mình.
Đó là khi ta muốn được ai đó yêu thích hơn,
là khi ta cảm thấy bị lép vế giữa muôn vàn người tài giỏi,
là khi người nào đó đối xử với ta chẳng mấy dễ thương tốt lành.
Và vào những lúc đó, ta muốn tỏ vẻ, thể hiện, khoác lên những vỏ bọc lộng lẫy, đóng giả một ánh dương rực rỡ và ngạo nghễ.
Nhưng ta quên mất rằng, ánh dương đẹp, đồng thời cũng có thể làm bỏng rát đôi bàn tay.
Ngược lại, có những thứ, chẳng cần dữ dội và ngạo nghễ, chỉ cần êm dịu và điềm đạm thôi, cũng có sức lay động đến tận xương tuỷ.
Như một bản nhạc dương cầm,
như tiếng mưa rơi qua khe cửa,
như trái tim nóng ấm trong lồng ngực.
Chúng ta cứ ngỡ, phải luôn thật rạng rỡ đến chói mắt, mới có thể đổi lấy thái độ quý trọng và chân tình. Chúng ta sợ thiệt thòi, sợ vô hình, sợ chìm nghỉm giữa thinh không.
Mỗi lúc lòng rối ren xao động như thế, mong bạn hãy nhớ rằng, càng tĩnh lặng, càng vang vọng dư âm.
Vậy nên, mặc kệ thế giới xoay vần ngoài kia, hãy cứ là bạn thôi. Đừng để bất kì điều gì làm lung lạc con người chân thật của mình.
Tĩnh lặng và bình thản.
Như một ngọn núi vững vàng giữa những đám mây trôi.