Yêu thương sự “tầm thường” của chính mình
Tôi từng mất rất nhiều năm mới dám thành thật rằng: mình chẳng “xuất chúng” ở bất kỳ lĩnh vực nào. Và kỳ lạ thay, giờ tôi lại thấy đó là một món quà.
Tôi còn nhớ vào một buổi chiều nhá nhem, khi đi bộ dọc sân trường xách xe về nhà, đôi mắt tôi dính chặt xuống nền đất với những chiếc lá rụng, và tâm trí thì đếm thử xem mình giỏi ở những điểm gì:
Hát ư? Hát cũng được đấy, mà gọi là dễ nghe thôi.
Văn học? Nhưng trượt giải quốc gia Văn mà.
Vẽ thì sao? Mình vẽ theo mẫu được thôi, nào có khiếu sáng tạo gì.
Xinh đẹp nè… Nhưng thi “nữ sinh duyên dáng” cũng tạch đó.
Kết quả là, hôm đấy tôi đã buồn lắm. Tôi thấy nghi ngại cho bản thân mình. Có những người, như thể được sinh ra với vầng hào quang. Họ sáng rực rỡ trong một đam mê mãnh liệt. Họ biết điều gì dành cho mình và đốt cháy bản thân hướng tới con đường đó. Lại có những người, tài năng nổi trội không gì che lấp nổi. Dù cho họ lơ đễnh, hay thờ ơ, thì đến cuối cùng vẫn là xuất chúng.
Vậy còn tôi? Không si mê mãnh liệt, cũng không tài năng đặc biệt. Tôi thấy mình như một đám sương lững thững mờ nhạt. Biết / giỏi nhiều điều mà không nổi trội, cũng là dư thừa - Tôi đã nghĩ vậy đó.
Nhưng nhiều năm sau, tôi lại biết ơn và yêu thương sự “lưng chừng” “tầm thường” của mình đến thế. Tôi cũng đã gặt hái được nhiều thành công, và làm được những điều đáng tự hào.
Hành trình trưởng thành không ban thêm cho tôi năng lực kiệt xuất nào, nhưng lại dạy tôi cách thấu hiểu bản thân, để mà nhìn sâu vào những ngóc ngách của chính mình với một lắng kính sáng tỏ hơn. Tôi cuối cùng cũng thấu hiểu và chấp nhận rằng: việc biết nhiều điều (dù không giỏi xuất sắc) cũng là một loại tài năng. Với nhiều gam màu có sẵn trong mình, tôi có thể tận dụng và tô điểm nó thành những bức tranh khác biệt.
Như cách tôi có thể miệt mài nghiên cứu nhiều tài liệu ở nhiều lĩnh vực cùng lúc và xử lý những thứ trừu tượng thành một đề án rõ ràng; hay cách tôi tổng hợp kiến thức từ giáo dục học, tâm lý học, vẻ đẹp của ngôn ngữ và kĩ năng truyền cảm hứng, sáng tạo, thấu cảm để đem đến những trải nghiệm học tuyệt vời cho sinh viên. Như cách tôi vừa là một nhà giáo dục, một nhà tâm lý, một nhà hoạt động cộng đồng và một người sáng tạo nội dung. Tất cả đều là tôi, một phân mảnh nhỏ của tôi, dù chỉ bình thường xoàng xĩnh, nhưng khi xuất hiện cùng nhau thì lại có ý nghĩa cho cuộc đời này theo một cách riêng.
Hành trình tìm hiểu và yêu thương bản thân giúp tôi nhận ra những nét đẹp nhỏ nhỏ và to to của chính mình. Giúp tôi hiểu rằng, mình có thể thất bại ở điểm này, kém ở điểm kia, nhưng cứ tìm tòi đào sâu, sẽ thấy được giá trị mình đang được cất giấu ở một góc khác. Giúp tôi hiểu rằng, bất kì khuyết điểm nào, nếu biết nhìn ở một góc độ khác, cũng có thể trở thành một điểm mạnh riêng biệt mang lại giá trị cho đời. Ví như, sự bảo thủ và cứng nhắc của Carl Jung lại là điều giúp ông kiên trì tìm tỏi đến tận cùng và tạo ra những học thuyết quan trọng.
Vậy nên, nếu bạn còn thấy nghi ngờ và tự ti về bản thân, thì chẳng phải bạn không có giá trị, chỉ là bạn chưa thấu tỏ chính mình. Một cuộc đời có đáng sống hay không, nhiều khi chỉ quyết định ở lằn ranh của sự hiểu rõ bản thân.
Và có lẽ, điều quan trọng nhất mà tôi nhận ra: một cuộc đời không cần phải rực rỡ kiệt xuất mới đáng sống. Chỉ cần bạn đủ kiên nhẫn để lắng nghe, thấu hiểu và dùng chính những mảnh ghép bình thường ấy tạo nên giá trị riêng.
Nhưng để đi đến được sự vững vàng ấy thật sự không dễ dàng. Đó là lý do khóa học “Vững mình - Chạm người” đã mở đến khóa thứ 3, khai giảng vào thời gian sắp tới. Nếu bạn đang tìm kiếm một hành trình để khai mở nhận thức, làm chủ cảm xúc và kết nối sâu sắc hơn với chính mình lẫn người khác, thì đây chính là nơi dành cho bạn.