/ Sợ anh biết, cũng sợ anh không biết /

Em hỏi tôi rằng: “Em không dám thật lòng trong tình yêu, chị ạ. Khi anh ấy hỏi em có nhớ anh không? thì em chỉ cười bông đùa, dù trong lòng rất nhớ.”

Em à, em có nghe thấy một nỗi sợ rất mong manh ở đó: Sợ người ta hiểu mình quá rồi không còn trân trọng? Sợ yêu nhiều hơn một chút, người tổn thương nhất sẽ là mình thôi?

Thế là em chọn cách giữ. Giữ lại những lời chân thành, giữ riêng cảm xúc, giữ cho mình một khoảng an toàn. Nghe thì có vẻ lý trí. Và đúng là nó giúp em thận trọng để không vội rơi quá sâu. Nhưng nó cũng làm em mệt mỏi vì phải che đậy, vì không được nói ra lòng mình, vì những khoảng cách nghi ngờ ở giữa, và vì tình yêu đáng lẽ để tận hưởng lại trở thành một trò cân đo ai cần ai nhiều hơn.

Giấu lòng mình, đôi khi không phải là dối trá. Nó là chiến lược sinh tồn của một cõi lòng đã từng đau và sợ đau. Nó giúp em không thua. Nhưng cũng khiến em không thể thắng theo cách của trái tim.

Nếu chiến lược này còn có ích với em, hãy cứ dùng nó. Chỉ là tự hỏi trái tim mình: em muốn điều gì cho tình yêu này? Sự an toàn tuyệt đối, hay một lần được yêu, được nhớ, được nói ra, trọn vẹn dù mong manh?

Chỉ em biết câu trả lời mà thôi.

Next
Next

/Tình yêu là những vai diễn/