em quen với cảm giác bị bỏ rơi đến mức em thấy ổn với điều ấy
“Em thường là người cuối cùng. Nhiều khi em quen với cảm giác bị bỏ rơi đến mức em thấy ổn với điều ấy.”
Đó là chia sẻ của Khôi Vũ, một thí sinh, ca sĩ trẻ tài năng trong chương trình Anh Trai Say Hi mùa 2. Suốt cuộc chơi, Khôi Vũ thể hiện bản thân là một câu trai hướng nội, nhút nhát, như một cái bóng mờ nhạt, không được đồng đội chọn, và luôn xếp hạng chót. Tôi cũng thường tua qua phần ngượng ngập của cậu, chẳng yêu thích nổi, mãi cho đến tập cậu bị loại. Mọi người đều khóc khi cậu phải ra về. Dưới phần bình luận để lại rất nhiều sự tiếc nuối và ghi nhận Khôi Vũ như một tài năng toàn diện xứng đáng được nhìn thấy nhiều hơn.
Thực ra trong tập ấy, cậu chẳng làm gì đặc biệt hay lột xác đâu. Khôi Vũ vẫn là Khôi Vũ, vẫn ít nói, lặng lẽ hát và lặng lẽ nhảy, nhưng bỗng sáng một cách kì lạ. Đó là sức hút của một đứa trẻ luôn trong bóng tối, lầm lì nhưng bền bỉ, cho đến ngày bước ra ánh sáng. Nó không phải dạng ánh sáng lấp lánh khiến mọi người nhìn thấy ngay. Nó tinh tế và sâu trầm như hương rượu ủ lâu, mang sức nặng của cả một dòng thời gian. Tôi thấy ở Khôi Vũ là một gương mặt nhiều câu chuyện. Một đôi mắt u buồn của những quãng đường cô đơn, những tháng ngày bị bỏ lại đằng sau, khép lại chính mình, hoài nghi bản thân, để rồi lại vực dậy và bước tiếp dẫu bao tự ti. Đó chính là điều khiến tôi phải rung động và tìm hiểu thêm về cậu.
Có nhiều người sinh ra tự mang vầng hào quang, họ làm gì cũng thu hút, dễ dàng được yêu thích, thành công đến nhanh, con đường như trải hoa thơm để họ hồn nhiên tung tăng mà bước. Nhưng cũng có những đứa trẻ luôn bị bỏ lại phía sau, nỗ lực gấp mười mới đổi lại được một phần trân trọng. Không phải họ kém cỏi, cũng chẳng phải họ không xứng đáng, chỉ là họ trời sinh mang dáng vẻ không được ưa chuộng bởi đám đông: ít nói, mờ nhạt, chậm chạp. Đôi khi, chính những đứa trẻ này đầy tài năng, nhưng việc không được đón nhận khiến chúng tự ti và thu mình, chỉ dám bước đi trong bóng tối.
Chia sẻ của Khôi Vũ về nỗi cô đơn cậu hay mang, về việc không phải cậu khó gần, mà cậu vẫn luôn quan sát và thấu hiểu mọi người từ phía sau - khiến tôi thấy xúc động vô cùng. Tôi thấy yêu hơn những người hướng nội, những bóng dáng bình dị mờ nhạt, thương cho chính bản thân mình của tuổi thơ luôn bị bỏ lại. Chỉ những đứa trẻ không được yêu thích mới hiểu được nỗi tự ti bản năng như thể mình làm gì cũng sai, khát khao nỗ lực muôn phần để được công nhận, hàng ngàn lần nhắc mình tốt mà, cố lên chút thôi. Khó khăn thay, thành công đến với họ thường thật chậm - đôi khi chậm đến mức khiến chính họ hoài nghi liệu ánh sáng có gọi tên mình hay không. Nhưng một khi ánh sáng ấy tìm đến, nó thường rực rỡ theo một cách rất khác: thâm trầm, bền bỉ, và có sức lan toả của một người hùng đã đi qua đủ tối tăm, đủ lặng lẽ, để biết trân quý ánh sáng đầu tiên rơi xuống đời mình.
Tôi mừng vì Khôi Vũ đã không bỏ cuộc để mọi người được nghe nhạc cậu. Tôi cũng biết ơn bản thân, một Thanh Alice dẫu thất bại trong tầm thường thì vẫn cứ tiến bước, cho đến ngày hôm nay.
Bởi chẳng gì đáng giá hơn giấc mơ của chính mình, kể cả những yêu ghét nhất thời của đám đông.
Vậy nên, gửi những đứa trẻ luôn bị bỏ lại phía sau: hãy làm quen với nỗi cô đơn, tin vào bản thân, và thời khắc của bạn rồi cũng sẽ đến thôi.