sự lớn lên cũng giống như một cuốn sách triết học
Hôm nọ, tôi ngồi đọc lại một cuốn sách triết học đã phủ bụi trên kệ từ chục năm trước. Mở ra những trang giấy ố vàng đầy hoài niệm, tôi thầm nghĩ: “Quá trời là chill! Tận hưởng nó thôi nào!”
Và rồi chỉ 30 phút sau, tôi phải thốt lên: “Trời ơi sao mà chán ngắt và khó hiểu thế này!”
Nhưng trót rồi, tôi đành cố “cảm nhận” tiếp. Và bất ngờ thay – qua đôi ba chương sách, khi làm quen hơn với lối viết vòng vo, khó hiểu của tác giả – tôi bắt đầu bị mê hoặc.
Đó là sức hút của sự bí ẩn trái ngược:
Rằng sau những câu chuyện mơ hồ là một lí giải đầy thú vị.
Giống như một loại rượu ngấm chậm, thơm nồng và say về sau.
Tác giả không đặt luôn thông điệp vào tay người đọc, mà dẫn dắt qua những khúc quanh trúc trắc, để rồi bất ngờ hé mở một món quà ở cuối con đường. Nếu thiếu kiên nhẫn đọc lướt, nhảy cóc hay dừng lại, sẽ chẳng thể hiểu được thông điệp đằng sau.
Tôi bỗng thấy, sự lớn lên cũng giống như một cuốn sách triết học.
Những chương đầu luôn mơ hồ, rời rạc, khó nắm bắt. Đọc một hồi cứ ngỡ chẳng đi đến đâu. Nhưng nếu kiên nhẫn thêm vài chương nữa, thì mọi ý niệm bắt đầu được gắn kết, và thông điệp thành hình.
Hóa ra, phía trước bất định không rõ ràng, để phía sau hiển lộ đầy ý nghĩa và cuốn hút.
Tôi của 10 năm trước có thể dễ dàng chậm rãi nhâm nhi một cuốn sách triết học. Nhưng tôi của hiện tại lại không còn như vậy. Đó là ảnh hưởng của thời đại – nơi mọi thứ đều rất vội, rất nhanh.
Ta quen với những điều đến ngay, và yêu những món ăn dễ dãi. Lướt nội dung vài giây đầu là phải thấy ngay điểm thu hút. Học tập cần nhanh chóng, dễ hiểu qua những video tóm tắt. Và thế nên, thành công, sự tiến bộ cũng cần phải đến luôn, hữu hình sớm. Nếu không, ta sẽ thiếu kiên nhẫn với bản thân, rồi bắt đầu so sánh, tự nghi ngờ, và ép mình phải chín sớm.
Tôi từng có giai đoạn tự hỏi: “Mình đã làm sai ở đâu, khi mọi người cứ tiến bước, còn mình lại mắc kẹt?”. Tôi cũng gặp nhiều bạn trẻ như thế, nhồi nhét không ngừng những cuốn sách, những khóa học, vì cảm giác bản thân chưa phát triển, chưa đủ xa.
Nhưng tôi cũng dần học cách buông tha cho những vội vã và hoài nghi trong mình. Rằng sự chắc chắn chỉ là một khái niệm không có thật. Và trưởng thành là dám sống cùng những chương đời còn lưng chừng, mơ hồ, chưa rõ đáp án. Là chấp nhận chưa biết, chưa thấy, chưa thành, mà vẫn đi tiếp.
Có câu nói thế này:
“Đời sống chỉ bắt đầu khi con người không biết cái gì sẽ tới.”
Nếu biết rõ, ta sẽ chỉ sống trong những thói quen an toàn. Nhưng món quà của sự lớn lên, chỉ dành cho những người dám đi vào vùng hư vô.
Vậy nên, nếu bạn đang hoang mang giữa một chương đời chẳng có gì rõ ràng, hãy cứ kiên định mà nhâm nhi cuốn sách triết học đầy bí ẩn của cuộc đời mình.
Biết đâu, ở những trang sau, chính là đoạn khiến bạn rưng rưng nhận ra:
“À, thì ra mọi thứ đều có lý.”