ăn lẩu một mình lúc 12 giờ sáng
Hôm trước, tôi tình cờ đọc được một chia sẻ: có một bạn vì trằn trọc mãi không ngủ được nên đã quyết định đi ăn lẩu Haidilao một mình lúc 12 giờ đêm. Vài người thấy thú vị, thậm chí muốn thử một lần cảm giác đó. Nhưng phần lớn tỏ ra ái ngại, thương cho sự cô đơn của cậu.
Thật lạ. Giữa một thời đại thừa thãi thú vui và sự sống động, vẫn có nhiều người sợ hãi sự tĩnh lặng và nỗi cô đơn.
Tôi có một người bạn, dường như không bao giờ để cho bản thân yên ổn một mình. Cô ấy luôn cần có người tâm sự, cùng đi ăn, cùng mua sắm, cùng du lịch. Đôi khi cô ấy than thở với tôi về sự bận rộn với các mối quan hệ. Vội vã chuẩn bị ra đường, hối hả trong những lịch trình chẳng có khoảng trống, cạn kiệt thời gian cho bản thân. Thế nhưng khi tôi khuyên từ chối bớt hẹn, thì cô lại lắc đầu: “sợ lần tới muốn đi đâu thì chẳng rủ được ai”.
Nghĩ lại, tôi cũng từng thấy xấu hổ và tự ái khi phải làm điều gì đó một mình. Tôi từng tin chỉ những người kém hấp dẫn mới thiếu thốn sự đồng hành. Nhưng sau đó tôi học được rằng, luôn cố gắng hài lòng người khác mới thực sự thảm thương. Bởi, chẳng có sự đồng hành nào là vĩnh cửu. Dù ta có hàng trăm người bạn, cũng sẽ có lúc ta cần học cách bước đi một mình.
Nói như vậy không có nghĩa là ta khép mình không cần bè bạn, chỉ là đừng dùng các mối quan hệ để chạy trốn sự lạc lối bên trong. Niềm hạnh phúc, sự vững vàng, nỗi an ủi đã có sẵn trong bạn, khi bạn cho phép mình được tĩnh lặng. Khi một mình đủ lâu, sự chỉ dẫn bên trong sẽ cất lời.
Đôi khi, sau chuỗi ngày bận rộn huyên náo khiến tâm trí xáo trộn, tôi sẽ bảo chồng rằng: “Em cần sự yên tĩnh”. Thế là anh sẽ nói nhỏ lại và để cho tôi không gian riêng.
Đôi khi, bí ý tưởng, lòng cằn cỗi, tôi sẽ đi cafe viết lách một mình.
Đôi khi, cảm xúc chao đảo, chán nản, tôi sẽ đi bộ ngắm mây trời một mình.
Và sự tĩnh lặng tự sắp xếp, chữa lành mọi thứ trong tôi.
Bạn cũng hãy thử xem: cho phép sự cô đơn được chữa lành cho bạn.