buông.
Hôm nay, một thông điệp rất “nhẹ lòng” mình nghe được thế này:
”Trong bắn cung, thời điểm bạn buông tay là bạn không còn kiểm soát được bất kì điều gì nữa, phần của bạn đã xong. Nếu trượt hãy bắn lại khi bạn còn muốn thử. Bạn bình an vì đã làm hết khả năng của mình cho dù kết quả ra sao. Cuộc đời cũng vậy.” (Thiền Đương Đại)
Chúng ta thường than phiền công việc vất vả và quá tải, không có thời gian ngơi nghỉ. Nhưng ngẫm lại thì, điều gì mới thực sự khiến bạn mệt mỏi: bản thân công việc hay những suy nghĩ không ngừng của bạn về nó? Chợt nhớ về những task chưa hoàn thành, thấp thỏm đợi chờ khi nào khách hàng trả lời mình, truy vấn về những ý tưởng mãi chưa đủ hoàn hảo để thực hiện, lo âu về kế hoạch tương lai, vân vân. Chúng ta quá tải trong thế giới tâm trí như bầy khỉ bận rộn của chính mình.
Không phải chúng ta đã làm quá nhiều, mà là đã nghĩ quá nhiều, muốn kiểm soát quá nhiều. Hãy tự quan sát bản thân xem, liệu có phải bạn vẫn thường nắm chặt dây cung, kể cả khi mũi tên đã rời khỏi tay bạn. Khi một chiếc email được gửi đi, phần việc của bạn đã xong. Còn người kia có hồi đáp không, và hồi đáp ra sao, nó không còn là điều bạn có thể kiểm soát. Nhưng ta không cho phép mình ngơi nghỉ. Có thể trong suốt hành trình lớn lên, bạn được dạy dỗ bởi xã hội rằng, phải làm nhiều hơn, đánh đổi nhiều hơn thì mới đạt được mong ước. Vậy nên, nếu kết quả chưa như ý, tức là bạn chưa đủ.
Vậy nên, xét ở góc độ khác: khát khao kiểm soát chính là biểu hiện của việc không đủ niềm tin vào chính mình.
Đã từng có thời gian, tôi vô cùng bận rộn hối hả, nhưng khi điểm lại mình bận cái gì, thì chính tôi cũng không biết. Tôi làm hết những điều nhỏ lẻ này kia với hi vọng khi mình chăm chỉ nỗ lực thì sẽ ra hoa trái. Nhưng sự thật không phải vậy. Đó chỉ là nỗ lực ảo - những hành động làm trong vô thức, để lấp đầy sự bất an và tự ti bên trong. Nếu đủ vững chãi và thông suốt, ta có thể phân biệt được việc nào ý nghĩa, hiệu quả, hỗ trợ mình, và việc nào không. Thay vì làm nhiều hơn, nghĩ nhiều hơn, ta chọn làm điều đúng đắn, và phần còn lại thả lỏng cho vũ trụ quyết định.
Hãy lùi lại quan sát bức tranh lớn hơn, để tự trả lời mình rằng:
Điều gì mình cần bắt đầu làm, hoặc làm nhiều hơn, để bước tiếp?
Và ngược lại:
Điều gì mình cần dừng lại, hoặc làm ít đi, để có thể thay đổi bức tranh này?
Đôi khi, điều chúng ta cần, là buông đi những kì vọng, những níu giữ, những khát khao kiểm soát, thôi lao đi như thiêu thân, phí hoài bản thân trong những điều không cần thiết.
Đôi khi, chúng ta cần bắt đầu lắng nghe trái tim mình, lựa chọn làm điều thực sự có ý nghĩa, và có chút niềm tin vào bản thân.